Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 18: Đông Doanh Nhật Khấu, Lòng Lang Dạ Thú


Lúc này, bên trong phòng Nguyên Huyết Tầm, sau khi vách tường sụp xuống, xuất hiện một vết rách không gian to lớn!

Nơi này là cụm rạp cỡ trung! Một kích này cư nhiên có thể xé rách không gian bên trong, uy lực không phải nhỏ!

Nguyên Huyết Tầm rất mạnh, thế nhưng cũng chỉ là đối với bọn người Diệp Tưởng mà thôi. Đối với cự đầu chân chính của cụm rạp Đông Doanh, nàng căn bản không đáng nhắc tới. Nếu thật bị ánh sáng đen Thức Thần trực tiếp xuyên thấu thân thể, Nguyên Huyết Tầm cho rằng, có bẩy phần khả năng nàng sẽ tử vong đương trường, đây vẫn còn là phỏng đoán khi thực lực của nàng trong trạng thái đỉnh phong, nếu như là lúc này, vì thiêu đốt Huyết Bồ Đề khiến thực lực của nàng giảm xuống, Thức Thần tuyệt đối có thể trăm phần trăm giết chết nàng!

Cho nên, hành động vừa rồi của Lệnh Hồ Nguyệt Quang chính là đã cứu nàng một mạng!

Nhưng... Vì cái gì? Mới đây thôi nàng đang còn tra tắn hắn, ép hỏi bí mật thân thể hắn, Hắn cũng không phải người mắc chứng Stockholm, làm sao có khả năng lấy oán trả ơn? Trong thế giới địa ngục, nàng không tin có người lấy oán trả ơn!

Nguyệt Quang nghênh đón ánh mắt nàng, chậm rãi đáp: “Nếu ngươi chết, hắn chắc chắn sẽ giết chết ta, sau đó ngụy trang rằng ta dùng Thức Thần kia giết ngươi.”

Lúc này, khe nứt không gian vẫn đang mở ra, bên ngoài đã lộ ra dòng xoáy không gian.

“Chỉ đơn giản như vậy sao?”

“Bằng không thì sao? Còn có nguyên nhân nào khác sao?”

Hắn nói ngược lại cũng hợp lý. Thế nhưng, đây là phải là suy nghĩ sau khi đã trải qua một phen tư lự mới rút ra được kết luận. Tình thế lúc ấy gấp gáp, nàng ngay cả phản ứng còn không kịp, thế mà hắn lại có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó đưa ra kết luận rồi ra tay cứu nàng? Làm sao có khả năng! Nguyên Huyết Tầm tự hỏi, nếu đổi lại là nàng, trong nháy mắt ngắn ngủi như thế, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc cứu một người mà vừa rồi còn tra tấn mình.

Hắn rốt cuộc là ai? Mục đích cứu nàng là gì?

Nhưng vô luận xuất phát từ loại nguyên nhân nào, hắn cứu nàng chính là sự thật. Nếu không có hắn ra tay, Nguyên Huyết Tầm lúc này đã trở thành một vong hồn, không có khả năng ngồi đây suy xét. Tuy rằng nàng tâm ngoan thủ lạt, thế nhưng đối với người vừa ra tay cứu mình tra tấn bức cung, nàng không làm được.

“Mặc kệ như thế nào... Ngươi đã cứu ta một mạng, ân này tự nhiên khắc ghi. Bí mật thân thể của ngươi, ta sẽ không bức bách ngươi trả lời. Ngươi lui xuống trước đi, sau này ta tự nhiên báo đáp ngươi.”

Nhưng Nguyệt Quang lại lộ ra biểu tình lạnh lùng: “So với ‘Báo đáp’, người bình thường không phải nên nói một tiếng ‘Cám ơn’ trước sao? Chẳng lẽ mệnh của Nguyên Huyết Tầm ngươi không đáng giá hai chữ này?”

Nguyên Huyết Tầm có địa vị thế nào, ngày thường làm gì có người dám trước mặt nàng nói lời như vậy! Nhưng Lệnh Hồ Nguyệt Quang cứu mạng nàng, nàng chẳng lẽ vì những lời này mà tức giận với hắn?

Cho tới nay, nàng luôn có thói quen đấu tâm cơ, bất cứ giúp đỡ qua lại nào đều là trao đổi đồng giá, lợi dụng lẫn nhau, không hề có nửa phần chân tình. Trừ mẫu thân nàng, nàng chưa bao giờ chân tâm cảm ơn bất cứ người nào. Nhưng người này đã cứu nàng, đối với ý muốn báo đáp của nàng không có nửa phần để ý, chỉ vỏn vẹn yêu cầu nhận được lòng biết ơn. Nó được tính là gì? Bất quá chỉ là ba chữ không hề có giá trị mà thôi, làm sao có thể so được với ích lợi thực chất? Nơi đây là thế giới địa ngục, sinh tồn mới là căn bản a!

Nàng phát hiện, bản thân thật sự nhìn không thấu Lệnh Hồ Nguyệt Quang. Nhưng từ trên người hắn, Nguyên Huyết Tầm có thể nhìn thấy quá khứ của mình. Không lâu trước đây, nàng cũng giống như Lệnh Hồ Nguyệt Quang, căm hận thế giới địa ngục bất công, căm hận sự bi ai khi kẻ yếu phải bị cường giả nô dịch. Nhưng thế giới địa ngục chính là tàn khốc như thế! Cuối cùng, người với người chỉ còn lại quan hệ lợi ích trần trụi.

Khi Lệnh Hồ Nguyệt Quang đi theo huyết sát vệ tới cửa, Nguyên Huyết Tầm rốt cuộc cao giọng nói: “Chờ một chút!”

Nguyệt Quang quay đầu, không biết Nguyên Huyết Tầm lại muốn làm gì?

Nàng nhìn về phía Nguyệt Quang, ấp úng nói: “Cám ơn ngươi, đã cứu ta.”

Nguyệt Quang thoáng có chút ngoài ý muốn, không thể tưởng được nàng cư nhiên thật sẽ nói lời cảm ơn với hắn. Nếu Nguyên Huyết Tầm đã nói như vậy, sắc mặt của hắn cũng dịu đi: “Không có gì, chỉ là nhấc tay mà thôi.”

“Không...” Nguyên Huyết Tầm lắc đầu, trải qua một lần sinh tử vừa rồi, hiện tại nhớ lại, càng nghĩ càng sợ: “Ngươi cứu ta, cũng chính là đã cứu mẫu thân ta cùng với cụm rạp Vong Xuyên này. Nếu ta chết, phụ thân tuyệt đối sẽ không để ý tới sống chết của mẫu thân. Bởi vì có ta, cụm rạp Vong Xuyên mới có ngày hôm nay, mẫu thân mới có được thực lực và địa vị như ngày hôm nay. Cho nên, ta không thể chết! Ta tuyệt đối không thể chết! Nguyên Huyết Tầm ta nợ ngươi một phần ân tình, tuyệt sẽ không quên!”

Nguyệt Quang không nghĩ tới Huyết Tầm cư nhiên sẽ nói ra những lời này, muốn nói điều gì đó nhưng nhất thời không biết nên nói cái gì. Vào lúc này, một thân ảnh xông vào!

“Huyết Tầm!”

Người vào chính là Vân Bích U! Nàng nghe tin con gái bị ám sát, sợ tới mức hồn bay ra ngoài, lập tức chạy trở về!
Nàng vội bước đến trước mặt Huyết Tầm, nắm chặt hai vai nàng chất vấn: “Huyết Tầm, mẫu thân nghe nói có người muốn giết con, con không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?”

“Con rất tốt, mẫu thân không cần lo lắng.” Nói đến đây, Huyết Tầm chỉ về phía Nguyệt Quang, “Là hắn cứu con.”

Vân Bích U nghe con gái nói không có việc gì, vẫn không dám tin, kiểm tra cẩn thận một phen mới nhẹ nhàng thở ra. Mà khi nghe thấy là Nguyệt Quang cứu nữ nhi, lập tức chạy tới trước mặt hắn, túm chặt tay hắn, nói: “Vị tiên sinh này, ngươi cứu con gái của ta chính là cứu ta, cám ơn... Cám ơn ngươi! Cụm rạp Vong Xuyên ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ân nhân, đại ân đại đức bậc này, ta tuyệt đối không dám quên! Tú Kinh, mang tiên sinh đi xuống tắm rửa một cái, thay quần áo, buổi tối ta muốn mời tiên sinh ăn cơm!”

“Vâng! Phu nhân!”

Nguyệt Quang ngược lại có chút luống cuống không biết làm sao. Mẹ con hai người nói giống nhau y đúc.

Hắn vì cái gì lại cứu Nguyên Huyết Tầm?

Rất đơn giản. Hắn chính là muốn lợi dụng Nguyên Huyết Tầm để tiếp cận Nguyên thị gia tộc. Nguyên thị gia tộc cướp đi Mẫn Hoa, đem hắn giết chết, hắn may mắn biến thành cương thi. Huyết hải thâm cừu này tuyệt đối không thể quên! Nguyên Huyết Tầm chết đi đối với hắn chẳng có chỗ nào tốt? Chuyện ngày hôm nay nếu đổi lại là Vân Bích U quản lý cụm rạp Vong Xuyên, tình cảnh của hắn căn bản không chuyển biến được bao nhiêu, hơn nữa từ nay về sau, cụm rạp này sẽ không được Nguyên thị gia tộc viện trợ. Mà hiện tại hắn trở thành ân nhân cứu mạng Nguyên Huyết Tầm, tự nhiên nàng sẽ dùng ánh mắt khác đối đãi với hắn, như vậy trong tương lai... Hắn có lẽ sẽ có cơ hội tiếp xúc với người của Nguyên thị gia tộc!

Đương nhiên, về sau phải làm như thế nào hắn vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng ít ra đây cũng là một bắt đầu. Hắn tuyệt đối sẽ không quả bỏ cho Nguyên Huyết Hạt, kẻ giết chết hắn, cũng nhất định phải đoạt lại Mẫn Hoa từ trong tay Nguyên Huyết Vu! Thế nhưng, nhìn thấy sự cảm kích của mẹ con Nguyên Huyết Tầm đối với hắn như thế, hắn không biết phải làm sao, trong lòng ngược lại cảm giác không quá thoải mái. Nguyên Huyết Tầm đương nhiên đáng chết, thế nhưng giữa nàng và mẫu thân nàng ngược lại tình cảm sâu nặng hiếm có trong thế giới địa ngục. Đối với một người là cô nhi từ nhỏ như Nguyệt Quang, rất là cảm xúc.

Mà ở một phương diện khác...

Lúc này, ở một vùng không gian khác.

Một nữ tử thân mặc hòa phục* màu hồng nhạt ngồi trước một tấm bình phong. Hai mắt nữ tử bị một mặt nạ che khuất, lúc này, bỗng nhiên thân thể nàng giống như bị điện giật, nhanh chóng tháo mặt nạ che mắt, cúi đầu chạm thảm tatami trải sàn. * quần áo thời chiêu hòa.

“Như thế nào?”

Đây là phòng ốc theo phong cách chiêu hòa rất rộng rãi, bên trong phòng đặt một vài thanh kiếm Nhật Bản, ở giữa phòng là một bình phong được vẽ đầy các loại hình tượng ác quỷ. Mà trước tấm bình phong là một nam tử mạc trang phục chiêu hòa của nam giới đang chậm rãi lau một thanh kiếm võ sĩ đạo trong tay. Ngồi đầy hai bên là một đám người Nhật Bản.

“Chuyện Miyagi đại gia ám sát Nguyên Huyết Tầm, chẳng lẽ thất bại?”

Nữ nhân mặc quần áo hòa phục màu hồng nhạt cúi đầu càng thấp, nói: “Xin lỗi! Đại nhân Sagawa, kế hoạch ám sát thất bại! Vân Mặc lẻn vào cụm rạp Vong Xuyên đã bị phát hiện thân phận!”

“Phế vật vô năng!”

Sagawa đem thanh kiếm Nhật Bản giơ lên cao, sau đó hung hăng vung lên, ghim sâu vào trong nền thảm Tatami!

“Dân tộc Đại Hòa cho hắn cơ hội ám sát một con đàn bà China đê tiện, tìm tòi thực lực của Nguyên thị gia tộc, thế mà không thành công!”

Những người nhật bản bên trong phòng cũng lên tiếng phụ họa.

“Người china quả nhiên vô dụng!”

“Hừ, đó là tự nhiên! Đại Hòa ta chính là dân tộc của thần, được đại thần Amaterasu phù hộ, loại dân tộc thấp kém như China sao có thể so sánh với chúng ta?”

“Hiện tại những cụm rạp bên kia đều đối với dân tộc Đại Hòa ta cực kỳ bài xích, cũng chỉ có thể để mấy tên China kia đi ám sát. Không thể tưởng được, vất vả cài vào một thích khách vẫn là thất bại!”

Sagawa tên đầy đủ là Sagawa Kuranosuke, là người phụ trách cụm rạp Bách Quỷ! Cụm rạp Bách Quỷ cụm là cụm rạp đại hình, trực tiếp lệ thuộc cụm rạp Hoàng Tuyền.

“Đúng vậy!” Sagawa Kuranosuke tiếp tục nói: “Tuy rằng ám sát Nguyên Huyết Tầm thất bại, nhưng ít nhất chứng minh, Nguyên thị gia tộc là đối tượng tất yếu phải diệt trừ của Đại Hòa dân tộc chúng ta! Bảy mươi năm trước, nếu không có sự tham gia của USA, dân tộc Đại Hòa ta đã sớm nô dịch cái đám ngu dân kia! Hôm nay trong thế giới Địa Ngục, dân tộc Đại Hòa ta phải lần nữa thể hiện cái uy nghiêm của đế quốc Nhật Bản, trở thành Địa Ngục chi chủ!”